Nhắc đến Hà Nội xưa là nhắc đến những quán ăn đơn sơ nhưng chất chứa cả bầu trời ký ức. Đó có thể là hàng phở gánh ven đường với bếp lò đỏ lửa mỗi sớm tinh mơ, bát phở nghi ngút khói, nước dùng đậm đà hương xương hầm, hay chỉ đơn giản là hàng bún riêu đầu chợ, nơi bà chủ quán luôn nở nụ cười hiền từ khi múc từng vá nước chan lên tô bún. Những quán bánh giò, bánh rán vỉa hè, nơi từng hàng dài học sinh kiên nhẫn chờ đến lượt, chỉ để cầm trên tay chiếc bánh nóng hổi, cắn một miếng là hương vị tuổi thơ lại ùa về.
Không thể thiếu là những góc phố nơi những con ngõ nhỏ quanh co, dãy nhà xếp san sát, lớp tường cũ rêu phong theo năm tháng, nhiều hàng ăn ngon nức tiếng mở ngót nghét cả chục năm trời, hay chỉ là những sạp hàng tạp hóa nhỏ bé nép mình nơi đầu ngõ, nơi mà mỗi sáng sớm hay chiều muộn, người ta vẫn có thể ghé qua mua vội gói mì, chai xà phòng hay đôi ba chiếc kẹo bạc hà tuổi thơ.
Hà Nội xưa còn là những con ngõ nhỏ, nơi đám trẻ trong khu phố tụ tập mỗi buổi chiều để chơi trốn tìm, bắn bi, nhảy dây hay chỉ đơn giản là ngồi túm tụm kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Những tiếng cười đùa rộn rã vang lên giữa không gian chật hẹp của những căn nhà cấp bốn,
Nơi chiếc cổng sắt cũ kỹ, bức tường loang lổ vết thời gian như chứng nhân cho bao thế hệ đã lớn lên rồi rời đi, để lại trong lòng thành phố một miền ký ức không thể phai nhòa.
Hà Nội hôm nay có thể đã thay đổi nhiều, nhưng trong ký ức tuổi thơ tôi vẫn tồn tại một Hà Nội trong veo với bao dấu ấn khó quên trong tâm hồn., trong những hàng quán cũ kỹ, trong những con ngõ nhỏ vẫn còn văng vẳng hơi thở của ngày xưa, để bất cứ ai khi bước chân về đây cũng có thể tìm lại một phần hoài niệm đã từng thuộc về mình. Hà nội là như vậy đó cứ khiến người ta nhớ mãi không quên